CHUYỆN VỀ MỘT "NGÔI SAO KHÔNG TỎA SÁNG" Ở mỗi công ty đều có một kiểu đồng nghiệp rất đặc biệt – một người luôn có mặt trong mọi thành tựu, luôn vắng mặt trong mọi sai sót, và luôn tổn thương trong mọi góp ý. Anh ấy không làm gì nhiều, nhưng mỗi khi team thành công, anh sẽ có mặt rất đúng lúc để nhắc nhẹ rằng "cũng nhờ anh đóng góp một phần". Phần gì thì không rõ – có lẽ là phần... hiện diện. Góp ý cho anh là một trải nghiệm… đầy cảm xúc. Bạn chỉ cần nói "chỗ này chưa được, bạn nên làm thế này”, là anh sẽ dãy nảy lên như bị tạt nước sôi, tay ôm lấy sự tự ái, miệng nói: "Mọi người không tôn trọng mình." "Sao cứ soi mói mình hoài?" "Tôi cảm thấy bị cô lập." Nhưng oái oăm thay, anh lại là người rất giỏi chỉ ra lỗi người khác. Anh có thể bóc tách từng tiểu tiết nhỏ xíu bạn làm chưa đúng, nói như thể nếu không có anh, cả hệ thống sẽ sụp đổ. Nhưng nếu lỡ bạn chỉ ra một lỗi nho nhỏ của anh? Xin chia buồn – bạn vừa trở thành "kẻ bắt nạt" trong mắt anh. Thành tích của anh cũng rất ấn tượng – theo lời kể của chính anh. Chỉ tiếc, khi rà soát lại, những gì anh làm thường là "rất nhanh, rất gọn và… rất lỗi". Nhưng đừng góp ý, vì anh sẽ không sửa đâu – anh sẽ chỉ buồn, rất buồn, và tiếp tục đóng vai nạn nhân bị hiểu lầm bởi thế giới không đủ tinh tế để nhìn thấy thiên tài. Anh không cần spotlight – anh là spotlight. Chỉ cần không hướng về anh là bạn đang "thiếu tinh thần đồng đội". Gửi anh – người Nam nhi mặc váy trong tâm hồn, anh không phải là nạn nhân, anh là gánh nặng cảm xúc tập thể. Anh không bị ai bắt nạt hết – đó là ảo tưởng do chính cái tôi to đùng và mỏng manh của anh tạo ra. Khóc nhè với sếp để mách lẻo chuyện bị "chỉ ra lỗi" không khiến anh Nam nhi hơn – nó chỉ khiến người ta ái ngại vì sự yếu đuối hèn hạ mà anh ngụy trang bằng lòng tự trọng giả tạo. Anh bị ái kỷ. Không phải kiểu tự yêu bản thân tích cực, mà là kiểu nghiện sự ngưỡng mộ, không chịu được việc không ai tán dương mình. Một kiểu bệnh. Mà đáng tiếc, không phải bệnh ai cũng đủ tỉnh táo để chữa. Gửi những người từng là nạn nhân của anh: Đừng thắc mắc tại sao bạn tử tế mà lại bị tấn công, Đừng tự hỏi mình có làm gì sai. Bạn không sai – bạn chỉ vô tình không cho anh ta cái gương để soi vào. Hãy hiểu rằng: Cãi với người ái kỷ là đang chơi cờ với bồ câu. Nó sẽ quăng quân, ị lên bàn cờ, rồi bay đi như thể nó thắng. Tốt nhất: im lặng, giữ khoảng cách, và đừng bao giờ trông đợi lý lẽ từ một người chỉ biết sống bằng sự thương hại và ảo tưởng vĩ đại.


