Không biết gọi đây là công ty, hay là một trạm trung chuyển nhân sự. Vào thì dễ, ra thì bất ngờ. Không báo trước. Không lý do rõ ràng. Chỉ một buổi họp ngắn, là xong. “Hôm nay là ngày làm cuối.” Vậy thôi. Người tự nghỉ cũng không khá hơn. Ở lại hỗ trợ đầy đủ, nghĩ cho công ty đến phút cuối. Đổi lại là gì? Người mới vừa nhận việc, bạn cũng vừa bị đẩy đi. Không kịp chốt job mới, không kịp xoay xở gì. Đi làm ở đây, có một cách duy nhất để sống sót: Sống như một con cừu. Biết nghe lời. Biết cúi đầu. Biết im đúng lúc. Nhưng quan trọng nhất là: phải chọn đúng phe. Ngồi sai bàn, thân sai người, cũng đủ để bạn thành “người không phù hợp với văn hóa”. Ở đây, không cần bạn giỏi. Chỉ cần bạn ngoan – theo cách họ định nghĩa. Người này đi, người khác vào. Vòng lặp chạy đều như chưa từng có ai bị tổn thương ở giữa. Tuyển liên tục. Review thì seeding trắng xoá. Không phải vì công ty tốt lên. Chỉ là… nó luôn cần người mới. Không ai quay lại. Và ai đi rồi cũng nói một câu: “Giá mà biết sớm hơn.”


